Sunday 27 December 2015

Hội hè miên man


Vậy là đã hơn một năm kể từ lần cuối tôi viết blog. Cũng là Paris. Lần này tôi bắt đầu một tình yêu mới, Paris.

Paris có gì?

Paris là chốn hội hè miên man...

Trong một quán bar Paris
Những ai đã từng đọc Hemingway không thể không muốn thời trai trẻ được sống ở Paris, để nhìn lại những thời trai trẻ của những năm 20. Paris sống qua hàng thế kỉ, dường như thành phố này là một cuộc sống không bao giờ biết mệt. Con đường nhỏ dẫn tới quán cà phê trong ngõ lúc nào cũng đưa người ta vào thế giới của những năm đầu thế kỉ trước.

Với tôi, Paris là những buổi tối thứ 4 hàng tuần khi tôi bước vào chiếc xe thời gian để tới một xưởng vẽ đẹp cũ kĩ, gặp gỡ những họa sỹ Paris và cùng vẽ với họ. Người ta không thay đổi chút gì trong căn phòng ấy kể từ năm 1902. Chiếc ghế kia Picasso đã từng ngồi, cô người mẫu kiatừng là người tình giai nhân trong một bức họa nào đó của Modigliani đa tình. Những người nghệ sỹ của ngày hôm nay nói với tôi rằng ở đây có ma, những bóng ma vẫn ngày đêm sáng tác nghệ thuật với rượu và những cuộc hội hè say sưa. Xung quanh tôi là những người nghệ sỹ đẹp và sống động, những người đàn ông với bộ râu dài hay để ria mép thoăn thoắt lia cây cọ trên mặt toan, một cô họa sỹ môi son đỏ nhưng đoan trang với vòng hạt trai và ruy băng đen, mấy chàng sinh viên trẻ tóc dài có khi vừa rời khỏi quán rượu cùng với bất kì một người họa sỹ trường phái ấn tượng nào đó, hai bác họa sỹ đứng tuổi luôn đứng cạnh nhau, một trong số họ là một người hài hước và cũng là người điều hành buổi vẽ... Tất cả chăm chú vào từng đường nét của cô người mẫu với vẻ mặt phục hưng và thân mình đầy đặn. Cứ thế 3 giờ đồng hồ trôi qua, xen kẽ là những ly rượu và lời bình luận tranh của nhau trong căn phòng nhỏ ở chốn Montparnasse, nơi những giấc mơ nghệ thuật Paris đã và đang được sống.



Lần đầu tiên tới đó, khi được giới thiệu với một anh họa sỹ có khuôn mặt sắc cạnh như những bức tranh của anh, tôi nói rằng có thể sẽ sống ở Paris một thời gian. Anh nói: "Tuyệt quá, thế thì cô tới đúng chỗ rồi. Cô đang ở nơi đẹp nhất Paris đó!".

Sau đó, tôi sẽ khước từ lời đề nghị ăn tối ở một nhà hàng đối diện xưởng vẽ để rảo bước ra bến tàu trong đêm tối lung linh của Paris, tâm hồn vẫn vương lại ở những năm 20 hay sau đó cho tới tuần sau :).


Xưởng vẽ ở Montparnasse


Căn phố ciné :)
Paris lại là những buổi tối đi xemconcert nhạc giao hưởng thính phòng, xung quanh là những người đã qua thời trai trẻ ở thành phố này. Chắc chắn trong số họ có những người đã từng là những nhạc trưởng, nhạc công hay nghệ sỹ opera. Tôi thi thoảng quan sát xung quanh và bắt gặp những bàn tay gõ theo nhịp, đưa lên cao rồi hạ xuống, hay vung mạnh rồi chụm lại thật nhanh. Họ đi xem để sống lại thời hoàng kim của mình, để cảm thụ âm nhạc và rơi lệ ở những đoạn cao trào. Rạp hát lúc nào cũng kín, bất kể ngày thường hay ngày lễ. Người Paris trân trọng văn hóa nghệ thuật. Có lẽ đó là điều khiến tôi tìm thấy nước Ý ở trong đó. Nói tới đây là tôi lai nhớ về Ý. Có thể một ngày không xa tôi sẽ rời bỏ hẳn nó ra đi, nhưng những con người cũng như chốn đẹp đẽ ấy vẫn sẽ mãi là một phần trong tim.

Thành phố này luôn sống và mời gọi người ta cùng sống với nó. Cuộc sống ở Paris luôn hối hả, ở những cuộc gặp gỡ và trò chuyện không dứt, một quán bar quen gần nhà hay những buổi chiều sông Seine thơ mộng.

Vậy là tôi đang rẽ sang một chặng đường mới, một nơi chốn mới, một tình yêu mới.