Friday 10 October 2014

Paris


Nhận được tin vui về việc sang Paris, tôi rủ Stefania và Brikena ra quảng trường Cavalieri để uống rượu mừng. Tôi đã mua sẵn một chai vang trắng để trong tủ lạnh, giờ chỉ cần mang ra kèm mấy chiếc ly là đủ. 

Chúng nó hỏi tôi: “Mày mang ly ra tận quảng trường á?”, tay cầm sẵn mấy chiếc cốc nhựa dùng một lần. Tôi nói “Tại sao không? Rượu vang thì phải uống bằng ly này chứ!” chúng nó cười vang và nói “Ừ đúng là với mày thì cái gì cũng có thể làm được”. Và thế là ba chúng tôi vui vẻ đi nhanh ra phía quảng trường chỉ cách nhà có vài bước. 

Ánh trăng rằm sáng vằng vặc soi vào bờ vai chúng tôi và của chàng trai trẻ tóc dài ngồi  chơi ghita trên bậc thềm, thi thoảng lại hát lên những đoạn nhạc tông cao vút. Tôi còn đùa với chúng nó là cẩn thận nó hóa sói lúc nào không hay. Xung quanh tôi là những bạn trẻ người Ý và từ các nước lân cận. Họ hát hò, trò chuyện, hút thuốc lá và cần sa, đi dạo và dừng lại chào nhau rồi lại đi tiếp. Tất cả diễn ra thật sinh động ở một góc nhỏ của quảng trường, dưới ánh sáng trăng màu bạc và những làn gió nhẹ của đêm mùa xuân.


Roma



Tôi gặp Alessandra vào một chiều nắng tháng Một ở Roma. Tiết trời se lạnh đan xen vào giữa dòng người hối hả gần Vatican. Chúng tôi đứng hai bên đường vẫy tay chào nhau trước khi Ale sang đường, duyên dáng với chiếc áo măng tô đỏ tươi bao lấy khuôn mặt sáng bừng. Tôi khen váy chị đẹp và chị còn đẹp hơn, rồi chúng tôi rảo bước về phía Vatican để tìm một quán cà phê ngồi tán gẫu. Tôi thầm ước mình là một họa sỹ để có thể phác họa ngay Ale tại đó, với làn da rám nắng, mái tóc nâu sẫm và đôi mắt sáng, to và hơi xếch, rất giống Audrey Hepburn.


Alessandra hơn tôi 1 tuổi, là người yêu của anh bạn thân Marco. Mặc dù ít gặp nhau vì tôi ở Pisa còn chị thì ở Roma, chúng tôi luôn coi nhau là bạn tốt và thường xuyên cập nhật tình hình của nhau qua Marco. Chị nấu ăn khéo và đặc biệt là làm bánh rất ngon. Là người Roma, yêu Roma, Ale từng nói với tôi rằng việc sang sống tại Ireland của chị là một quyết định vô cùng khó khăn vì điều đó đồng nghĩa với việc chị sẽ phải rời bỏ thành phố của chị, cái thành phố đã nằm trong trái tim chị ngay từ khi sinh ra. Tôi cũng phải công nhận Roma đẹp, quyến rũ và làm mê đắm lòng người. 

Hard Rock Cafe - Roma


Chúng tôi rảo bước trên đại lộ Veneto lúc trời chập tối, con đường dẫn tới quán Hard Rock café, nơi có một anh chàng barista người châu Á mà chị quen từ lâu. Trên đường đi, những câu chuyện mải miết  của chúng tôi vương lại trên đám lá khô bên đường. Gió lạnh khiến chúng tôi bước nhanh hơn, đi qua những đoạn đường mà trong thời kỳ hoàng kim của những năm 50 60 là nơi tụ họp của giới hoạt động nghệ thuật và những người nổi tiếng. Đôi lúc tôi có cảm giác mình đang sống trong thời đại ấy, với những khung cảnh và ý niệm xưa cũ.