Sunday 10 November 2013

Cập nhật

Hôm nay nhân lúc chia sẻ với em Trang về việc viết Blog, tôi chợt có hứng viết một chút gì đó, nhất là sau khi đọc blog của em. Tôi nghĩ đây có khi sẽ là một phương tiện hiệu quả để chia sẻ hơn là Facebook, vì người ta có thể lựa chọn xem hoặc không xem.

Chắc là tôi sẽ bắt đầu từ thời gian và địa điểm hiện tại, tức là tháng 11 ở Pisa, Ý. Pisa là một thành phố nhỏ thuộc vùng Toscana (tôi sẽ ghi chú địa danh ở Ý theo tiếng Ý vì như vậy nghe hay hơn, và tôi cũng quen hơn) - cùng với Sicilia là 2 vùng được các bạn Ý mà tôi gặp cho là đẹp nhất Ý. Tuy nhiên, tôi thấy những nơi tôi từng đến thì nơi nào cũng đẹp. Mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng, một phong cách riêng, không khí riêng, ngôn ngữ riêng và con người riêng của nó. Mỗi lần đi ngang đi dọc là tôi lại ngắm mọi người tương tác với nhau: người già trò chuyện, người trung niên lặng lẽ ngồi cạnh nhau mỗi người một tờ báo, khách hàng vào quán bar (ở đây gọi quán cà phê nhỏ là bar) chào và hỏi thăm nhau cũng như với chủ quán, sinh viên túm năm tụm ba ở đường buôn dưa lê với ngôn ngữ cơ thể, cử chỉ đậm chất Ý... Sống ở đây được hơn 1 năm, tôi mới nói được một chút tiếng Ý, hiểu cũng kha khá, có vài quán cà phê quen, có bạn mới và không ít bạn tốt, thi thoảng có thể pha trò đùa bằng tiếng Ý, bắt đầu quen với việc học (bắt đầu thôi), ăn pizza nhiều và "chuyên nghiệp" hơn, nấu được 1-2 món Ý ... và hầu như hôm nào cũng gặp người quen trên đường để nói câu ciao dễ thương.  Nói chung không nhiều nhưng với tôi thì đây cũng là thành công lắm rồi. Vì thế nên có thể tôi muốn chia sẻ với mọi người (tất nhiên là những ai quan tâm) về những điều đẹp và hay ở Ý mà tôi cảm nhận theo cách của riêng mình. 

Hiện tại vì trong tuần tôi đi học khá nhiều nên cuối tuần (từ thứ 6) hầu như không học, chỉ đọc tin tức, đọc sách và lúc nào hứng thì đọc tài liệu (phục vụ cho việc học). Khác với tình hình căng thẳng năm ngoái, bây giờ tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn vì đã bắt đầu quen dần. Mọi người (và tôi trước khi sang) cứ nghĩ sang Ý chắc là ít phải học , chơi là chính. Thế mà ngược lại hoàn toàn đấy (khổ thân người Ý bị hiểu lầm)! Tôi nhớ như in khi bắt đầu kì học đầu tiên vào 24/9/2012, tôi bị choáng nặng vì chương trình học quá nhiều mà thời gian đến nghe giảng chỉ gói gọn trong 2 tháng rưỡi (một kì học). Sau đó là nghỉ Noel và đến tháng 1 và 2 là thi. Kì học mùa xuân bắt đầu vào tháng 3 và đến hè thì thi tiếp. Khi được biết là các bạn sau giờ học trên lớp sẽ học tại thư viện và về nhà cũng học, tôi hoang mang tột độ. Thói quen chưa kip hình thành mà 3 bài thi (tôi phải thi thêm 3 môn thiếu tín chỉ để được nhận chính thức) đang chờ trước mặt. Tình hình gay go, nhưng rồi cũng qua. Nói đến đây là tôi lại thấy căng thẳng nên sẽ chuyển đề tài ngay bây giờ. Tôi chỉ nói nốt một ý là các bạn Ý học chăm lắm, môi trường thì rất học thuật (có thể là do ngành tôi chọn)! Nhưng bù lại các bạn cùng lớp thì tuyệt vời.

Sang Ý tôi tự dưng trẻ ra mấy tuổi sau 1 năm :) Ý tôi là nội tâm bên trong chứ không phải hình thức bên ngoài :)). Chắc là do học cùng toàn với các em (hoặc các cháu - bằng tuổi con các chị đồng nghiệp ở nhà). Người Ý cũng trẻ lâu, do biết cách hưởng thụ cuộc sống, theo tôi là như vậy. Sống là phải gần thiên nhiên và cảnh đẹp, ăn là phải ngon phải đẹp, cà phê là phải đặc và ít sữa (nếu có) - may quá mấy cái này tôi cũng thích. Hồi tháng 7 vừa rồi đến gặp một ông thầy để ghi điểm sau khi thi (bên này được cái cứ thi cho đến khi hài lòng với kết quả thì lấy kết quả cuối cùng), sau khi hỏi thăm một hồi tình hình học hành và cuộc sống ở đây, ông ấy bảo: Đừng quên hè này phải đi biển đấy nhé! (tôi chả nói nhưng trong bụng nghĩ thầm: vâng, ngày kia tôi ra sân bay đi biển 1 tháng rồi, chào thầy nhé!)

Tôi đi làm bài tập tiếng Ý đây! Mai sẽ lại được đến lớp tiếng Ý (mới học được 3 tuần) trong vườn bách thảo với kính trong suốt, đúng kiểu: học cũng phải đẹp! :)

Đây là lớp học trong vườn bách thảo, cứ bàn đầu mà ngồi thôi :)





No comments:

Post a Comment